Đương nhiên với những ai đang buồn, có lẽ không nên đến bởi khung cảnh này chẳng làm vơi đi đâu màn còn khiến nỗi nhớ da diết, thênh thang hơn. Không, không phải cái đau đớn dằn vặt, bầu không khí này ở cái xứ này làm nỗi buồn nhẹ, sâu y như cái lạnh tối về.
Hay do những người quá đa sầu đa cảm nên nhìn đâu cũng là những khung cảnh đượm buồn.
Chẳng biết nữa, nhưng khung cảnh khiến cho tôi chợt nhớ tới những câu truyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
"Khi yêu người ta sẽ có cảm giác nhớ
Nhớ khi không gặp được, nhớ khi vừa gặp xong
Thậm chí ngay cả khi vừa ở cạnh nhau cũng thấy nhớ,
Nhớ cho những lúc không được ở bên nhau" - Trích "Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ" của Nguyễn Nhật Ánh
Đấy buổi sáng ở Đà Lạt với những người mộng mơ, những người muốn tìm sự yên tĩnh một quyển truyện nhâm nhi bên tách cafe thực 'quá đủ'.
Sau khoảng thời gian nhẹ nhàng, cả hai quyết định đi khám phá tìm cái gì đó, 'một cái gì đó thật mơ hồ' vì chẳng ai trong chúng tôi chuẩn bị gì cho điểm đến tiếp theo. Và "cây thông cô đơn" bên hồ Đan Kia - khu thung lũng Vàng ở Đà Lạt là sự lựa chọn.
Rời xa dần những ngôi nhà trong thành phố, cả hai đi qua những cung đường mà thông hai bên mọc thẳng tắp, thấp thoáng xa xa là những khu vườn trải dài từ dưới thung lũng đến sườn đồi. Đẹp, mong Đà Lạt sẽ mãi giữ được những nét riêng này. Dĩ nhiên nên sạch hơn nữa thì sẽ là một bức tranh tuyệt vời.
Mải theo những ý nghĩ nghe chừng có phần "lớn lao" cả hai đến điểm tập kết lúc nào không hay. Và khá bất ngờ khi để ra đến với cây thông cô đơn, cả hai phải cuốc bộ thêm chừng 200m, rồi vài phút lênh đênh trên hồ trên chiếc ca nô. So ra với con đường hướng dẫn trên mạng, lối đi này có phần thú vị hơn. Một thoáng vui đến với cả hai, đúng chỉ một thoáng vì mọi thứ lại về với nguyên trạng khi cả hai đến với cây thông cô đơn.
Phải thừa nhận cái tên do một nhóm chụp ảnh đặt cho cây thông này thật đúng. Trong khung cảnh một bên là hồ nước trong veo, một bên là ngọn núi Lang Biang huyền thoại bạt ngàn thông xanh, “cây thông cô đơn” sừng sững, đơn độc khiến khung cảnh thực đẹp nhưng cũng thật "cô đơn".
"Đường vào tim em mây giăng kín,
Bàn chân anh trên lối đi không thành ....
...
...
Đường vào tim em bao con sóng,
Để tình anh xa bến bên hoa mộng,
trái tim em muôn đời lạnh lùng
Hỡi ơi trái tim mùa đông ... "
Lúc này những lời hát chậm rãi của Hà Anh Tuấn trong MV "Người tình mùa đông" quay tại chính lại đây lại văng vẳng bên tai. So với khung cảnh trong MV, cảnh ở ngoài không lung linh bằng, chẳng sương khói mờ nhân ảnh, nhưng sẽ vẫn cảm nhận được "ai biết tình ai có đậm đà".